BỤT HỒ HIỆN LÊN HỎI: VÌ SAO PHẢI KHÓC?

Bụt Hồ hiện về hỏi Tấm: “Vì sao con khóc?”

Tấm run run: “Con đâu có phạm tội, chỉ muốn dựng căn nhà nhỏ trên mảnh đất ông bà để lạimà cán bộ bảo phải nộp 4 tỷ rưỡi mới được phép tồn tại.”

Lúc ấy, Bụt Hồ vuốt râu, liếc mắt nhìn quanh như thể sợ có camera phóng sự điều tra, rồi ghé sát Tấm, giọng đầy mùi dầu gió đặc quyền: “Con à… chuyện nhỏ. Muốn được yên ổn thì cứ làm đúng quy trình: 3 tỷ ‘tự nguyện đóng góp’, 1 tỷ ‘cảm ơn cấp trên’, còn nửa tỷ để tao lo phần tâm linh.”

Tấm mở to mắt kinh hãi: “Nhưng con tưởng Bụt là người giúp kẻ yếu?”

Bụt Hồ nhún vai, ánh mắt long lanh như mặt bàn tiếp dân ngày cuối năm: “Thời buổi này, ai giúp kẻ yếu là kẻ yếu. Tao chuyển sang cơ chế ‘Bụt dịch vụ’, có giá, có niêm yết. Muốn đất – phải lót. Muốn ở – phải cống. Muốn sống – phải biết im. Còn nếu khóc… phải xin phép trước.”

Tấm lau nước mắt, thầm nghĩ: “Sao hồi trước Bác bảo đất đai thuộc về nhân dân? Sao giờ nhân dân nào cũng như ở trọ ngay trên mảnh hồn mình?”

Bụt Hồ cười nhạt, giọng như vọng ra từ hội trường tỉnh uỷ: “Con ơi, ở xứ này, nếu muốn sống đàng hoàng thì phải biết: không có gì quý hơn hóa đơn đỏ và lòng kiên nhẫn đóng phí!”

Tấm nghe xong, ngất xỉu. Người dân quanh đó vội xúm lại, mỗi người nộp 50 ngàn “tiền ngất” – vì ở đây, ngất không xin phép là phạm quy định vệ sinh công cộng.

Thanh Tuyền – Thoibao.de