Nước yến, nước mắm, son môi, thuốc chữa bệnh, thực phẩm chức năng, sữa, mực khô, nước hoa, chè Thái Nguyên… đều giả. Hành tỏi và củ cải phi bằng dầu tái chế đen sì, tôm thì bơm thạch rau câu cân cho nặng, trái cây bị tiêm thuốc ép chín, dầu chăn nuôi thành hàng chục ngàn tấn người dùng… Còn gì không giả và còn ai ‘dùng hàng Việt là yêu nước’?
Chế độ quản lý rất chặt, rất khó chỉ có dân mà giấu được nhiều năm. Hầu hết đều nhà nước tiếp tay. Sản xuất kinh doanh ‘lót tay’ chính quyền, mới tự tung tự tác. Nhập hàng thật nhưng ‘lót tay’ hải quan. Kiểm tra ra, hàng nội kém chất lượng, hàng nhập thiếu hoá đơn gốc. Nhưng dư luận cứ nhằm vào kẻ gian và đề cao phá án: bác Tô Lâm làm mạnh hơn nữa, hoan hô công an, bắt bọn hàng giả…
‘Tháng cao điểm’ xử lý hơn 10.400 vụ vi phạm, thu ngân sách 1.279 tỷ đồng, tạm giữ hàng hóa trị giá hơn 4.000 tỷ đồng, khởi tố 204 vụ với 378 bị can. Mới một phần thực trạng đã quá kinh khủng, làm sao ‘vươn mình’!
VTV lộ quảng cáo HIUP giả, ‘phản pháo’ bên hợp đồng đưa giấy chứng nhận sữa đủ chất lượng của Chi cục chuyên trách Hà Nội mới làm, đủ thấy hệ thống tắc trách. Ở cơ sở, nhà nào làm gì và sống ra sao chính quyền đều biết mà làm hàng giả chục năm bán ra cả nước thì lọt. Bằng cấp giả, lịch sử giả, tiên phong giả, vĩ đại giả, điên giả… thì không bắt xử lý còn cất nhắc chức vụ. Đảng viên ra toà hối hận giả và lấy hàng chục tỉ đồng thật nộp giảm án. Tiền đó đâu ra nếu không phải từ hàng giả, công trình giả bị ‘rút ruột’ quy đổi vào tay quan gộc? Ăn phần ‘lót tay’, kiểm tra phạt tiền thu hàng ăn tiếp – cái bẫy nguy hiểm hai đầu này do thế lực chức quyền giả lừa cài đặt!
Cùng tham nhũng, giả lậu lên đến quốc nạn. Nhà viết kịch Lưu Quang Vũ từng nói Việt Nam bước vào thời đại ‘đồ đểu’, cần hiểu rõ nay đến đỉnh cao. Dân trút giận lên kẻ làm và bán hàng giả, quên mình đóng giả vai đòi công bằng. Chính phủ sau ra quân cao điểm đến hân hoan báo cáo thành tích vượt trội, cũng chỉ lòng vòng nỗ lực giả mà thôi.
Y.D